"Dừng lại, lần này tôi tới tìm cô là muốn giao cho cô một nhiệm vụ."

Vừa nghe thấy nhiệm vụ, người phụ nữ ánh sáng lá mặc lễ phục ngừng lại các hành động kỳ quái, vẻ mặt nghiêm túc chờ Ôn Văn ra lệnh.

"Không cần phải nghiêm túc như vậy, tôi dự tính sẽ lập một cửa hàng nhân viên thu nhận ở tầng hai, chuyên bán các loại nguyên liệu quái vật và một ít dụng cụ, để nhóm nhân viên thu nhận mua sắm."

Người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục gật đầu, sau đó hỏi: "Được chứ được chứ, có điều nguyên liệu quái vật và dụng cụ..."

Ôn Văn mở cặp táp màu đen, bắt đầu trút ngược xuống, một lát sau đã có một đống đồ vật linh tinh chất đống trước mặt người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục.

"Lúc ban đầu bán mấy thứ này đi, sau này hàng trữ sẽ ngày càng nhiều hơn, nhân viên thu nhận cũng có thể đem những thứ mình không cần bán cho cô, hoặc là nhờ cô bán giùm, cô cứ lấy một khoảng tiền thuê nhất định."

"Về phần tiền dùng để mua tài liệu siêu năng... thì đặc biệt lập ra một loại tiền ảo trong trạm thu nhận đi, mặc dù bây giờ rất ít người nhưng sau này sẽ dần phát triển hơn..."

Kế tiếp Ôn Văn và người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng định ra kết cấu cụ thể của cửa hàng thu nhận.

Nhân viên thu nhận có thể sử dụng một loại tiền ảo là 'điểm thu nhận' để mua những món đồ mình muốn, mỗi khi bọn họ bán đồ cho cửa hàng hoặc là bắt quái vật vào trong trạm thu nhận thì sẽ nhận được một số điểm thu nhận khác nhau.

Người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục có thể trực tiếp khắp tin tức liên quan vào trong huy hiệu nhân viên thu nhận, huy hiệu nhân viên thu nhận tương đương với một loại thẻ mua sắm đặc biệt.

Mà người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục chính là chủ của cửa hàng thu nhận, Ôn Văn đặc biệt phái hai cai ngục từng buôn bán tới giúp đỡ.

Mặc dù tạm thời quy mô của cửa hàng thu nhận này vẫn còn rất nhỏ nhưng Ôn Văn tin tưởng rằng một ngày nào đó cửa hàng này sẽ lớn hơn.

Xử lý số đồ linh tinh kia xong, Ôn Văn đặt khiên Bullseye và rìu chiến bò bít tết vào trong kho hàng thu nhận, anh chỉ cần búng tay một cái là có thể sử dụng.

Hai món đồ này đều rất thú vị, vì thế Ôn Văn quyết định để lại cho chính mình dùng.

Sau đó chính là số quái vật được anh yêu thương túm vào trong trạm thu nhận, quái vật cấp Tai Hại bị anh bắt vào đây, bao gồm Vệ Tô và ba con quái vật thành phố nước Oye, tổng cộng bốn con.

Vệ Tô là người siêu năng nhân loại, thích hợp làm những công việc ở bên ngoài, Ôn Văn dự tính chờ đến khi điều giáo tên này ngoan ngoãn rồi sẽ hắn rời khỏi trạm thu nhận, làm việc cho mình.

Mà tổ ba người bọt biển bạch tuộc sao biển thì trạm thu nhận rốt cuộc cũng có vật biểu tượng rồi, cho dù không bắt chúng làm nhiệm vụ, để đó nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của bọn chúng cũng đủ vui rồi.

Nếu đã vào trạm thu nhận thì chính là người một nhà, vì thế Ôn Văn tự mình ban cho chúng minh chứng là người nhà rõ ràng nhất...

Trồng xiềng xích cho chúng.

Từ nay về sau bọn chúng đã là chó săn trung thành của Ôn Văn, cũng không thể làm phản hay gây rối được nữa.

Cuối cùng Ôn Văn đi tới khu Tai Nạn, mong đợi nhìn thu hoạch lớn nhất của mình, Kẻ Cuồng Trò Chơi Ngô Vọng!

Có sao nói vậy, Ngô Vọng có thể tính là một trong những mối phiền phức lớn nhất mà Ôn Văn đã gặp từ khi bước chân vào trong thế giới siêu năng này, rốt cuộc cũng là một đối thủ đáng tôn trọng, quan trọng là hắn rất giàu.

Ừm... giàu chính là trọng điểm.

Trong phòng giam, Ngô Vọng nằm trong góc tường tự chữa thương cho mình.

Nhìn dáng vẻ chồng chất vết thương của hắn, Ôn Văn kinh ngạc, không phải Ngô Vọng có thuốc vạn năng sao, sao vây giờ dáng vẻ của hắn lại chật vật đến như thế?

Lẽ nào... lẽ nào hắn đã sài hết sạch rồi?

Nghĩ tới khả năng này, không hiểu sao Ôn Văn cảm thấy có chút tiếc nuối, thuốc vạn năng kia vốn phải thuộc về anh.

Nhìn thấy Ôn Văn từ từ đi tới, trên mặt Ngô Vọng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, không hề chịu thua nói với Ôn Văn: "Quả nhiên cường giả cấp Tai Biến bắt tao vào đây là do mày gọi tới."

"Nói đi, mày muốn nhốt tao ở đây để làm gì?"

Ôn Văn nhướng mày, sau đó cười hè hè nói: "Không định làm gì cả, giam chơi vậy thôi, như nuôi thú cưng."

"Nuôi thú cưng... thú cưng cũng sẽ cắn ngược chủ nhân đấy." Ngô Vọng âm trầm nói, đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại thứ gọi là khuất phục, miễn là còn sống thì hắn sẽ có cơ hội phản kháng.

Đồng thời một ngày nào đó, hắn sẽ để Ôn Văn nếm thử mùi vị làm 'thú cưng'.

"Tao thích dáng vẻ kiêu ngạo vô lễ này của mày." Ôn Văn không hề tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, phải có tính tình một chút thì dày vò mới thú vị.

Sau đó Ôn Văn cẩn thận quan sát Ngô Vọng một chút, phát hiện trên người hắn rách tung tóe, so với người ăn mày nghèo túng nhất còn chật vật hơn, vì thế Ôn Văn động lòng thương.

"Như vậy sao được chứ, người đâu mau tới thay một bộ quần áo sạch sẽ cho Ngô tiên sinh đi nào, tắm luôn đi, bẩn chết được."

Một lát sau, hai cai ngục vạm vỡ mang theo hai cái thùng nước lớn, cầm bàn chải lớn, đi tới bên ngoài phòng giam Ngô Vọng.

Ngón tay Ôn Văn khẽ nhúc nhích một chút, trói tay chân Ngô Vọng lại không cho hắn động đậy, nếu không trói chặt thì chốc nữa rất có thể Ngô Vọng sẽ xé sống hai tên cai ngục này mất.

Tiếp đó, trong vẻ mặt kinh hãi của Ngô Vọng, hai người đàn ông cao lớn kia đã lấy đi mọi thứ có thể tìm được trên người hắn, sau đó dùng bàn chải chà bồn cầu mà tắm cho hắn.

"Mày, mày không thể đối xử với tao như thế, dù sao thì tao cũng là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa...." Ngô Vọng còn chưa dứt lời thì một tên cai ngục đã dùng bàn chải đánh giày để đánh răng cho Ngô Vọng, cái bàn chải thật to làm hắn căn bản không thể nào mở miệng được.

"Tuy kiểu dáng không ổn cho lắm nhưng đều là hàng mới cả, lông bài chải hơi cứng một chút mà thôi, có điều mày đâu phải người để ý mấy tiểu tiết này đâu nhỉ... hẳn là vậy rồi..."

Nhìn thảm trạng của Ngô Vọng, Ôn Văn rất vui vẻ, đồng thời còn bảo ma kính Gildero ghi chép lại toàn bộ quá trình, chuẩn bị sau này mỗi khi tâm tình không tốt sẽ lấy ra xem.

Đày đọa Ngô Vọng không làm Ôn Văn có chút áp lực tâm lý nào, với tư cách là tội phạm bị Hiệp Hội Thợ Săn truy nã, chuyện dơ bẩn mà Ngô Vọng đã từng làm có đếm cũng không hết, đây là một kẻ cho dù băm ra làm nhân bánh thì cũng không dáng để đồng tình.

Đám quái vật khác nhìn rất vui vẻ, thằng oắt này lúc mới tới không phải rất chảnh sao, bây giờ sao lại khóc như sói tru thế kia.

Cai ngục tắm rất cẩn thận, cơ bản đã tắm gội sạch sẽ hết mọi nơi có thể cất giấu đồ trên người Ngô Vọng.

Cũng nhờ tiếp xúc gần gũi mà bọn họ thật sự tìm được ba món đồ khá đặc biệt.

Một thứ giống gậy kim loại lớn cỡ ngón tay, cây gậy nhỏ này có thể biến thành hình dáng của đủ loại chìa khóa, có thể mở bất cứ máy móc hay ổ khóa nào.

Một cái khác chính là một cái răng giả, bên trong răng giả có một viên thuốc không rõ chức năng, có thể giúp Ngô Vọng thoát khỏi đường cùng với một mức độ nào đó.

Cuối cùng là một khối xương cánh tay kim loại, nó có thể bật ra một lưỡi dao rất sắc bén, lưỡi dao này chỉ cần vung nhẹ thì có thể phát ra đao khí sắc bén.

Uy lực của nó tương đương với kiếm khí cấp Tai Nạn, chỉ dựa vào nó thì cho dù Ngô Vọng không có năng lực cũng có thể dễ dàng giết chết quái vật cấp Tai Hại.

Ba món đồ này Ngô Vọng giữ lại dùng để phản công, có điều tất cả đều bị nhóm cai ngục trung thành tìm ra, ở trong trạm thu nhận này, muốn phản kích là chuyện không thể nào.

0.04307 sec| 2408.93 kb